
Em trách tôi không nỗ lực, đổ lỗi cho bệnh tật, trong khi tôi vẫn cố gắng từng chút, nhưng có những điều không thể cưỡng lại được.
Cả tuần nay tôi suy nghĩ rất tiêu cực về bản thân, về chuyện tình yêu với một cô gái quen trong hoàn cảnh yêu xa. Tôi 30 tuổi, là người vui vẻ, hoạt bát, sống tích cực, nhưng khi bị bệnh thì mọi thứ trong tôi trở nên tồi tệ. Tôi tự ti về ngoại hình vì căn bệnh mãn tính khiến chiều cao giảm từ 1m72 xuống 1m68. Nhiều năm tôi không yêu ai sau một mối tình đổ vỡ. Rồi tôi vật lộn với bệnh, nghỉ việc, ở nhà dưỡng bệnh, cố gắng giữ sức khỏe và phát triển kinh tế gia đình. Tình cờ, ngày 14/2, tôi nhận được cuộc gọi công việc từ một cô gái xa lạ. Dù đang mệt vì biến chứng thuốc, tôi vẫn nghe máy. Cô ấy xin kết bạn qua ứng dụng để tiện trao đổi công việc.
Em nhỏ hơn tôi 6 tuổi, người miền Bắc, làm việc ở nước ngoài; ban đầu chỉ là khách hàng – nhân viên, tôi không bận tâm quá nhiều nhưng vẫn giữ liên lạc. Rồi tôi nghe tin em đã về Việt Nam. Một thời gian sau em quay lại, nói đã chuyển công ty. Lúc đó, tôi cũng giúp em nhiều trong công việc nhờ có chút hiểu biết về lĩnh vực em làm. Dần dần, qua những chia sẻ, tâm sự, hai người từ đồng cảm trở thành yêu thương. Tôi kể em nghe mọi chuyện, cả bệnh tình lẫn quá khứ. Khi biết bệnh tôi có khả năng chữa trị, em rất vui và cùng tôi lập kế hoạch tương lai. Vì yêu xa, chỉ có điện thoại và tin nhắn gắn kết, chúng tôi hứa sẽ gặp nhau khi em về Việt Nam. Tôi từng nghĩ đây là tình yêu mà mình muốn giữ lấy.
Dù có những giận hờn, chúng tôi vẫn vượt qua. Tôi yêu em chân thành, lo lắng cho em nhiều, đặc biệt là trong công việc. Em đôi khi ghen tuông nhưng vẫn ở bên lúc tôi cần nhất. Trong lúc điều trị, tôi vẫn cố đi làm, nhưng vì sức khỏe không tốt, tôi chưa đạt được như kỳ vọng, lại không đủ can đảm nói thật với em. Tôi im lặng, em cũng dần xa cách.
Rồi em kể về hai đồng nghiệp nam ở chỗ làm mới, người tặng quà, người theo đuổi. Từ chỗ chỉ có tôi, em bắt đầu chú ý tới họ. Tôi cảm nhận rõ sự thay đổi nhưng em lại đổ lỗi do tôi lạnh nhạt. Em khuyên tôi nên qua nước ngoài làm cho gần em. Tôi đậu phỏng vấn một công ty bên đó, nhưng còn ít việc nên chưa đi luôn được. Càng về sau em càng nôn nóng, muốn tôi nhanh chóng sang làm để hỗ trợ em.
Trước Noel, chúng tôi cãi nhau lớn khi tôi góp ý em nên tiết kiệm, em lại nói nếu tôi không chiều chuộng ngay từ đầu thì đã không quen. Tôi sốc, tự hỏi mình sai ở đâu khi đã yêu hết lòng. Tôi im lặng, em vẫn nhắn hỏi nhưng tôi không trả lời. Đến Noel, tôi vẫn tặng quà như đã hứa, nhưng lòng nguội lạnh, cảm giác tin tưởng ban đầu không còn nữa. Tôi bắt đầu thu mình lại, ít nhắn tin, tránh né, còn em hay cáu giận rõ rệt. Một lần em kể chuyện hai đồng nghiệp kia tỵ nạnh vì em, tôi không kiềm được cảm xúc nên xóa mạng xã hội, chặn em. Tối đó tôi truy cập lại tài khoản công việc cũ từng tạo cho em, phát hiện em đang ở nước khác chứ không phải Philippines như em từng nói.
Tôi liên lạc với một đồng nghiệp thân của em, biết rõ mọi chuyện. Người này nói công việc em là chăm sóc khách hàng nên chuyện đó là bình thường, khuyên tôi nên tập trung điều trị, đừng nghĩ quá nhiều. Tôi tin rằng giữa mình và em từng có tình cảm thật. Ngày hôm sau, em mở chặn và nhắn tin chửi mắng tôi, nói tôi phá hoại cuộc sống, công việc của em vì liên hệ với đồng nghiệp em. Em bảo hết tình cảm, chỉ trích tôi trẻ con. Tôi cố giải thích, chỉ vì không cam lòng, không có ý xấu. Sau đó tôi chặn toàn bộ liên lạc.
Em không gọi được nên nhắn cho một người bạn gần nhà tôi. Tôi không thân với người này, cũng chưa từng kể gì nhiều. Nhưng vì một lý do nào đó, người bạn này lại kể thêm bớt khiến em hiểu lầm tôi. Tôi buộc phải cắt đứt mối quan hệ với anh ta. Tôi thừa nhận, lỗi cũng từ mình. Khi yêu xa, thiếu tin tưởng, không đủ kiên nhẫn và không đúng cách hành xử, nhưng trong tình yêu mấy ai đủ lý trí? Tôi chỉ muốn lưu giữ kỷ niệm đẹp. Dù em trách tôi không nỗ lực, đổ lỗi cho bệnh tật, trong khi tôi vẫn cố gắng từng chút, nhưng có những điều không thể cưỡng lại được.
Kết thúc chuyện với em, tôi rơi vào trạng thái rất tiêu cực. Tôi từng hy vọng sẽ tìm được người thấu hiểu, đồng cảm, nhưng càng nghĩ càng sợ rằng sẽ chẳng ai chấp nhận một người như mình, bệnh tật và tương lai bấp bênh. Dù ngoài đời tôi vui vẻ, hoạt bát, được nhiều người quý mến, nhưng bên trong lại là một tâm hồn hoang mang, tự ti từ lúc phát hiện bệnh. Khi nhìn lại bạn bè cùng lứa đều có gia đình, sự nghiệp, tôi thấy mình như bị bỏ lại. Những người từng ngưỡng mộ tôi giờ đã đi xa, còn tôi vẫn vật lộn trong những nỗi lo cơm áo, sức khỏe, tương lai. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình thất bại, chán nản vô cùng.
Tôi không mong ai thương hại, chỉ muốn có người chia sẻ, đồng cảm, dù là góp ý, chê trách, tôi xin nhận tất cả để hiểu rõ mình hơn. Tôi viết ra những dòng này với mong muốn được lắng nghe và nhìn mọi chuyện một cách khách quan hơn. Mong nhận được sự chia sẻ, chân thành cảm ơn.
Hiệp Hòa