
Dù tôi thật sự không còn tình cảm với anh nhưng những chuyện đã trải qua vẫn ám ảnh.
Tôi gặp và yêu anh năm 18 tuổi, năm nhất đại học. Thời gian đầu chúng tôi vẫn như bao nhiêu cặp đôi khác, đưa đón nhau, đi ăn đi chơi. Bình yên bên nhau chỉ khoảng nửa năm, rồi anh tham gia một chương trình tình nguyện do trường tổ chức và gặp người con gái khác. Mối quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu rắc rối từ lúc này. Thời điểm anh tham gia tình nguyện, những cuộc trò chuyện buổi tối trở nên thưa thớt hẳn. Tôi có nhắn tin nhưng rất lâu sau anh mới trả lời, chỉ trả lời cộc lốc, rồi lấy cớ mệt không nói chuyện nữa nhưng vẫn online, đăng hình. Tôi làm ầm lên, thế là anh đòi chia tay. Rồi chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại khóc lóc, năn nỉ và xin lỗi.
Sau khi anh đi tình nguyện về, liên tục so sánh tôi với cô gái kia, cho rằng cô ấy hơn tôi mọi thứ, sao tôi chẳng có gì hơn. Có nhiều hôm, dù đang ngồi kế bên tôi nhưng anh vẫn nhắn tin với cô ấy. Tôi ghen, anh liền nói: “Anh không thèm ghen với bạn em thì em không có quyền gì ghen với bạn anh”. Không chỉ cô ấy, anh liên tục đem tôi ra làm tiêu chuẩn so sánh khi thích bạn nữ nào đó, khen họ đẹp hơn tôi nhiều. Hoặc khi không thích bạn nữ nào đó, anh lại bảo bạn đó còn xấu hơn tôi. Bị so sánh như thế nhưng tôi vẫn không chia tay, cố chấp ở bên anh, rồi càng ngày tôi càng tự ti về chính mình. Anh chưa bao giờ thừa nhận tôi giỏi dù tôi có cố gắng như thế nào đi nữa, chỉ luôn chê bai, kiểu như: “Biết có tí tiếng Anh mà tưởng hay lắm hả, có ngon đi qua đây học” (tôi học ngoại ngữ, anh học kỹ thuật).
Những lúc kiểm tra hay đi thi được điểm cao, tôi khoe anh thì chỉ nhận được cái bĩu môi: “Học có mỗi tiếng Anh mà cũng học không xong thì thôi”. Không biết vì sao càng ở bên anh, tôi càng như bị tẩy não. Anh liên tục so sánh tôi với những đứa con gái mà anh gặp, luôn chê tôi không đẹp, không năng động, không thế này không thế kia. Kết quả tôi thật sự nghĩ mình là đứa tồi tệ, không đáng được yêu thương. Tôi đã luôn ám ảnh rằng mình rất xấu, đến nỗi đi đâu cũng không thể rời khỏi cái khẩu trang chỉ vì sợ người khác nhìn thấy mặt.
Ngoài chuyện so sánh, bây giờ khi đã chia tay, tôi mới nhận ra ngày xưa anh đối xử với tôi rất tệ. Yêu nhau được một thời gian, anh đưa tôi cái điện thoại đang dùng làm quà sinh nhật, còn anh dùng cái khác. Một tối cuối tháng 8, chúng tôi cãi nhau nhiều. Chiều hôm sau tôi rủ một đứa bạn ra đường chơi cho khuây khỏa, thật không may hôm đó tôi lại bị giật điện thoại. Đứa bạn đi chung với tôi gọi điện báo với anh. Tối hôm đó anh không nói gì với tôi.
Chiều hôm sau đi học về, tôi ngồi lại trường nói chuyện với anh và bạn của anh. Bạn của anh về trước, anh không hề hỏi thăm xem hôm qua tôi bị giật điện thoại có làm sao không, câu đầu tiên anh hỏi: “Ai bảo đi ra đường làm gì để bị giật điện thoại”. Tôi xin lỗi rối rít, nhận lỗi rằng mình không cẩn thận. Suốt dọc đường chở tôi về, anh liên tục chì chiết tôi. Tôi cố gắng làm hòa nhưng cứ đụng vào người là bị anh hất tay ra. Khi tôi vẫn cứng đầu ôm anh, anh liền quát tôi ngay giữa đường: “Bỏ cái tay ra”. Sự việc này ám ảnh tôi đến độ sau khi chia tay một thời gian, thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy anh quát, tỉnh dậy vô cùng sợ hãi, có cảm giác như chuyện chỉ vừa xảy ra hôm qua thôi vậy.
Anh cũng không ga lăng, đi với nhau ngoài đường chưa bao giờ nắm tay tôi. Tôi nắm tay thì anh luôn hất ra. Đi bộ, anh luôn đi trước tôi một mạch, tôi lẽo đẽo theo sau. Có một hôm đi chơi với anh và mấy đứa bạn của anh, tới khúc băng qua đường, anh đi trước tôi một mạch, để lại tôi với bạn của anh, rồi họ phải sang đường chung với tôi. Khi tới nơi tôi hỏi sao anh đi nhanh vậy, không đợi em? Anh bảo chân có què đâu mà sao không biết tự đi. Dịp lễ, tôi hỏi anh có quà cho mình không, anh bảo thứ con gái gì mà đòi quà con trai, em không có quyền đòi hỏi. Rồi mỗi lần cãi nhau, anh giận là sẽ không đưa đón tôi đi học (lúc này tôi chưa biết đi xe máy), chặn tôi trên mọi trang mạng xã hội, xóa tất cả hình chụp chung của cả hai.
Tuy nhiên, những lần đi ăn hay đi chơi với nhau, anh không bao giờ để tôi trả tiền. Khi tôi bắt đầu có việc làm, lương cũng khá hơn, dư dả hơn, muốn san sẻ bớt với anh vấn đề tình phí. Tôi thích ăn ngon nên hay kêu anh chở đi những chỗ ăn ngon, dù giá hơi cao. Dĩ nhiên lúc đó tôi đề nghị được trả tiền hoặc là chia đôi. Anh không chịu, giành trả tiền hết, sau đó lại mắng tôi: “Xài sang như cave, tốn tiền”.
Chia tay khoảng nửa năm, tôi dần tìm thấy bình yên, học được cách yêu thương bản thân, vui vẻ trở lại, anh lại năn nỉ tôi cho cơ hội quay lại. Anh nâng tôi lên bằng những lời khen ngợi, chê bai những cô gái trước đây anh từng khen, nhưng tôi không đồng ý quay lại. Đến hiện tại, chúng tôi đã không còn liên lạc gì với nhau hai năm rồi. Gần đây, anh lại chặn tôi trên mạng xã hội, cũng không quên đi rêu rao khắp nơi rằng chắc tôi đi làm gái, ngủ với nhiều người nên mới kiếm được mức lương khá như thế khi vừa tốt nghiệp đại học. Ban đầu tôi rất bực mình nhưng chọn cách im lặng vì bạn bè và những người thân xung quanh hiểu tôi là người như thế nào, không việc gì phải đi đôi co với người như anh. Tôi cũng không còn tình cảm gì với anh, hoàn toàn không muốn quay lại.
Tôi không tiếc gì, chỉ tiếc khoảng thời gian 18-20. Ngần ấy thời gian quen anh, tôi không hề có bạn. Mọi thời gian rảnh rỗi tôi đều dành cho anh, thậm chí những lúc bệnh liệt giường hoặc mùa thi cử, tôi đều không dám nghĩ cho mình, vẫn dành thời gian ở bên anh chỉ để mong anh được vui. Tôi tiếc khoảng thời gian hy sinh cho một người mà mãi sau này mới nhận ra rằng họ không hề xứng đáng. Thỉnh thoảng, tôi hay nghĩ, nếu như được làm lại, nhất định sẽ thoát khỏi mối quan hệ này sớm hơn chứ không đợi tới hai năm. Tôi sẽ dùng khoảng thời gian đó, có thể đi kiếm việc làm, học một thứ gì đó hoặc làm quen thêm bạn bè mới.
Dù tôi thật sự không còn tình cảm với anh nhưng những chuyện đã trải qua vẫn ám ảnh. Giờ tôi có vài người theo đuổi nhưng không hề có hứng thú với bất kỳ ai. Tôi luôn phũ ra mặt với ai đang có ý tán tỉnh mình. Có một người từng nói tôi rằng, đừng thù ghét quá khứ, hãy cố gắng làm bạn với nó, vì nếu không có nó, tôi sẽ không được như bây giờ. Tôi và mọi người xung quanh đều công nhận tôi đẹp và tươi tắn hơn hồi yêu anh rất nhiều. Tôi đã tốt nghiệp, có việc làm, lương ổn định, môi trường làm việc tốt, đồng nghiệp và sếp nhiệt tình, gia đình hạnh phúc nhưng hoàn toàn không còn hứng thú với bất kỳ người con trai nào nữa. Tôi luôn cảm thấy chán nản và mệt mỏi khi nghĩ tới chuyện tình cảm.
Có những lúc cô đơn, bạn bè xung quanh đều có người đưa đón, tôi vẫn lẻ loi, cũng nghĩ đến chuyện mở lòng với ai đó, rồi tôi nhớ lại mọi chuyện anh đã làm, thấy ớn lạnh, không còn bất kỳ hứng thú nào để đi tìm hiểu thêm ai khác. Thật sự, tôi có nên cố gắng mở lòng với ai nữa không hay cứ để mọi chuyện tự nhiên? Làm thế nào để những chuyện cũ không ám ảnh tôi thêm nữa, nhiều lúc thấy mọi người xung quanh có đôi có cặp cũng tủi thân lắm.
Vân Quỳnh