
Sau khi quay lại, em bảo muốn cùng tôi xây dựng gia đình, tôi không thể bỏ qua việc em đã làm với người mới.
Tôi 27 tuổi, ở Hà Nội, đang điều hành một công ty tư nhân do bố mẹ làm chủ. Tôi thành đạt, đẹp trai, các cô gái gặp tôi đều nhận xét vậy. Tôi còn đi tập thể hình, có thể nói bề ngoài rất hoàn hảo. Em 23 tuổi, gia đình cơ bản, cách Hà Nội 100 km, lên đây học đại học, ngoại hình rất xinh đẹp. Chúng tôi trải qua 4 năm sóng gió bên nhau, giận hờn, trách móc yêu thương đều có cả. Tôi luôn cố gắng gìn giữ mối tình này vì biết em là người sẽ đi với mình cả cuộc đời này. Dù mưa gió hay rét buốt, mỗi khi em muốn ăn gì tôi đều mang đến, nửa đêm em ốm bệnh tôi đều đưa đi khám. Ngoài ra cuộc sống về vật chất em cũng không phải lo nghĩ gì vì tôi luôn mang những thứ tốt nhất cho em (em không đòi bất cứ thứ gì).
Trong thời gian yêu, tôi đòi hỏi nhưng em luôn từ chối, tôi cũng không muốn ép. Em rất mặc cảm về vị thế gia đình, tôi cũng sợ bố mẹ không đồng ý. Ngoài ra còn khoảng cách địa lý nhưng tôi vẫn cố gắng tìm cách để nói với bố mẹ. Lúc đầu bố mẹ phản đối vì cho rằng chúng tôi không tương xứng. Rồi trải qua tình cảm chân thành, tôi bảo em vẫn chưa trao thân cho ai (em nói với tôi vậy và tôi tin tưởng) nên bố mẹ để yên, không ngăn cấm. Em gặp bố mẹ tôi rồi. Tôi dự kiến sau khi em học xong sẽ tiến tới hôn nhân.
Trải qua 4 năm sóng gió bên nhau, không biết tại sao khi ra trường em lại nói lời chia tay, nguyên nhân tôi cũng không được biết. Cuộc sống khi không có em thật nhàm chán và vô vị, tôi cố gắng yêu người khác mà không thể vì chưa quên được em. Trải qua 8 tháng, không kìm nén được cảm xúc, tôi đã liên hệ lại, mong muốn được tiếp tục với em. Em vừa chia tay người yêu, đồng ý quay lại với tôi nhưng nói đã không còn trong trắng. Lúc này tôi được biết lý do chia tay hồi trước là do em hết tình cảm. Tại sao em không làm chuyện đó với tôi mà lại đồng ý đi quá giới hạn với người khác. Em bảo do người kia hiểu em hơn, dù thời gian chênh lệch nhiều như vậy, yêu tôi 4 năm mà yêu người ta mới 4 tháng. Vậy là sau 4 năm bên nhau, chỉ mình tôi yêu em mà thôi. Tôi chỉ biết im lặng.
Sau đó một tuần, em bảo muốn cùng tôi xây dựng gia đình. Tôi muốn suy nghĩ thêm vì em đã làm với người mới khiến tôi không thể bỏ qua được. Sau đó em rất cố gắng để yêu thương tôi, làm rất nhiều chuyện vì tôi. Chúng tôi tiếp tục nhưng trong lòng tôi thực sự rất mệt mỏi khi nghĩ về chuyện em từng làm, nó dày vò từng giây từng phút. Dẫu biết rằng em chia tay tôi rồi thì làm gì, với ai, tôi không có quyền gì. Thế nhưng không hiểu sao tôi rất oán trách, căm hận, có lẽ do tôi yêu thương chính mình nhiều hơn, sợ bản thân bị tổn thương nên không chấp nhận được sự thật đó.
Trải qua hai tháng bên nhau, mọi thứ vẫn bình thường, ít nhất là bề ngoài. Đến khi bố mẹ tôi biết chuyện em làm với người đó, bố mẹ bảo: “Từ đầu nó đã không hợp với gia đình mình. Do thấy tình cảm bọn mày là thật nên để yên. Hồi xưa mày bảo chưa ai làm gì nó, bố mẹ còn cho qua, giờ thì phải bỏ”. Sau đó là một loạt biện pháp mạnh ngăn cách chúng tôi: kinh tế, cho người theo dõi, gặp em để nói và tìm về gia đình cô ấy. Khi biết điều đó, em bảo với tôi nên dừng lại, có tiếp tục sẽ chỉ thêm đau khổ. Tôi cảm thấy có lẽ dừng lại là tốt nhất nên cũng không níu kéo, vì em như xương rồng vậy, càng ôm tôi càng đau. Hiện tại chúng tôi đã dừng lại.
Có lẽ các bạn sẽ bảo tôi ích kỷ, lụy tình, khờ dại, ngộ nhận tình cảm, chấp nhận bên nhau sao còn giữ những cảm xúc tiêu cực vậy, bảo yêu em nhưng thực ra là yêu bản thân, đừng quan trọng chuyện đó… Thực tế, tôi rất cay cú, có lẽ tình yêu trong tôi chưa đủ lớn. Tôi phải làm sao đây, dừng lại rồi nhưng thật lòng tôi còn nhiều băn khoăn lắm.
Huy Vũ